Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

Tôi đã vượt qua nỗi đau bị phản bội như thế

Hôm nay, tình cờ đọc bài "Làm sao vượt qua nỗi đau bị phản bội" của chị Thu, bất chợt tôi nhớ đến câu chuyện của mình nên muốn trải lòng chia sẻ đôi điều.

Đúng là chỉ có ai đã từng bị phản bội thì mới thấu được nỗi đau là như thế nào. Tôi cũng từng bị phản bội nên hiểu được cảm giác của chị Thu lúc này.

27 tuổi, tôi mới có mối tình đầu. Không phải vì tôi xấu xí hay không có người theo đuổi mà bởi bản thân từng chứng kiến hôn nhân không hạnh phúc của chị gái với ông chồng trăng hoa, nhậu nhẹt lại bạo hành nên tôi sợ, không dám mở lòng để yêu ai. Cho đến một ngày tôi gặp anh ta - bạn của một đứa bạn tôi. Sự vui tính, biết quan tâm và chia sẻ của anh ta làm con tim tôi lỗi nhịp. Tôi yêu, một tình yêu đầu đời trong sáng, chân thành và rất sâu đậm. Tôi đã mơ về một hạnh phúc, nơi ấy có ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi chợt tỉnh giấc khi biết mình bị phản bội một cách đau đớn, chính vào lúc chúng tôi về ra mắt gia đình hai bên.

Tôi đau, nước mắt tôi rơi nhiều cho cuộc tình ấy. Không ồn ào, không chửi bới, không trách móc, tôi nói lời chia tay trong nhẹ nhàng, đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình mà tôi đã dày công vun đắp và tràn đầy hy vọng. Không phải tôi hiền lành không chửi bới được nhưng chẳng muốn ầm ĩ lên để làm gì. Tôi muốn chia tay trong tôn trọng lẫn nhau bởi cả hai đều là người có học và ít nhiều cũng đã có tình cảm với nhau. Thế nhưng tôi càng lịch sự bao nhiêu thì anh ta càng thể hiện sự khốn nạn của mình bấy nhiêu. Thật sự đến lúc này tôi mới thấy rõ được hết con người anh ta. Tôi thầm cảm ơn mình may mắn vì biết mọi chuyện sớm, nếu không lấy anh ta về chắc tôi phải khổ cả đời vì người đàn ông ấy.

Cay cú vì bị tôi phát hiện, anh ta quay sang đổ hết mọi tội lỗi cho tôi, dùng những lời cay nghiệt nhất để xoáy vào nỗi đau của tôi. Có lẽ càng làm tôi đau bao nhiêu thì anh ta càng hả hê bấy nhiêu. Anh ta nói một câu mà tôi không thể ngờ và sẽ không bao giờ quên được: "May mà em không cho anh hết, chứ nếu mà em cho anh hết rồi thì giờ chắc em tiếc lắm nhỉ?".

Tôi là người khá cổ hủ nên coi trọng chuyện trinh tiết, tôi muốn lần đầu tiên của mình với chồng chứ không phải ai khác, nên dù đã xác định với anh ta nhưng tôi vẫn không cho phép anh ta đi quá giới hạn. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ câu nói ấy lại được phát ra từ người tôi yêu tha thiết. Anh ta nghĩ rằng khi dùng những lời cay nghiệt đó  thì tôi sẽ xù lông lên và chửi bới anh ta chăng?

Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, tôi càng im lặng thì anh ta càng khiêu khích. Đỉnh điểm của câu chuyện là khi cô gái kia tung hình mặc đồ của anh ta lên Facebook và anh ta nhấn nút like. Ngay khi nhìn thấy tấm hình và cái like đó, trong tôi có một cảm giác rất lạ. Tôi tự nhủ rằng anh ta không phải là "người” khi hành xử như vậy. Rõ ràng anh ta biết rằng đó là bằng chứng anh ta phản bội tôi, nó sẽ khiến tôi đau như thế nào khi nhìn thấy. Anh ta vẫn có thể vui cười được nghĩa là anh ta không chỉ chà đạp lên tình cảm của tôi mà còn cười lên nỗi đau của tôi nữa. Vậy thì tại sao tôi phải buồn? Sao tôi phải đau khổ vì một người không phải là người? Họ chà đạp tôi thì sao tôi lại phải đau khổ vì họ?

Thật sự lúc đó tôi ráo hoảnh, không còn một chút cảm giác yêu thương hay buồn đau nữa, tôi mỉm cười biết mình đã vượt qua. Tôi lặng lẽ chặn Facebook, điện thoại và gửi trả toàn bộ quà mà anh ta đã tặng tôi theo đường bưu điện. Tôi không đủ bao dung để tha thứ cho những gì anh ta đã làm với tôi. Tôi cũng không chọn cách hận anh ta bởi tôi hiểu còn hận là còn yêu. Tôi chọn cách quên anh ta, xóa sạch mọi ký ức về người đàn ông ấy.

Thật lạ lùng là khi tôi chặn mọi con đường liên lạc của anh ta thì anh ta lại như con thú điên tìm mọi cách liên lạc với tôi, cầu xin sự tha thứ của tôi, cầu xin tôi đừng đối xử với anh ta như vậy. Nếu như trước đây anh ta kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại hèn mọn bấy nhiêu. Con tim tôi đã lạnh, chẳng còn chỗ để anh ta quay về, dù chỉ là bạn. Tôi không kết bạn với người chẳng có lương tâm. Tôi đã từng nói với anh ta rằng nếu anh ta không còn yêu tôi thì anh ta cứ nói với tôi, tôi sẽ để anh ta đi mà không bao giờ níu kéo, chứ đừng phản bội tôi. Anh ta lại chọn phản bội và chà đạp tình cảm của tôi, làm tổn thương tôi thì còn mong muốn điều gì ở tôi?

Tôi muốn cuộc sống của tôi yên ổn và không có bóng hình anh ta. Tôi đã làm được và tôi thấy cuộc sống thật vui. Chị Thu ạ, tôi biết giờ chị đau đớn lắm nhưng chị ạ, hãy yêu lấy bản thân mình trước đi chị. Một người đã không có lương tâm như vậy thì tại sao chị lại phải đau khổ để làm gì? Hãy đứng lên, thoát khỏi vũng lầy đó, tự làm đẹp cho bản thân, sống thật tốt để anh ta phải hối tiếc vì đã để mất đi một người như chị, chị ạ. Chúc chị mạnh mẽ vượt qua.

Chi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

| Blogger Templates
Scroll To Top