Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Một lần duy nhất em dâng hiến cho tôi rồi bỏ đi biệt xứ

Em như một con người hoàn toàn khác, như cơn bão tố cuốn phăng mọi giác quan và lý trí.
Tôi và em quen nhau một cách tình cờ, trước đó em có bạn trai nhưng người đó đã mất, khá lâu em mới tạm nguôi ngoai và quen tôi. Khi quen nhau, tôi cũng khó khăn lắm mới chiếm được cảm tình của em, trong thâm tâm hiểu rằng mình không thay thế được người cũ của em nhưng tôi không chấp nhặt, em cũng rất toàn tâm toàn ý với tôi.

Em không đẹp nhưng năng động, chỉn chu, tháo vát và biết điều, biết quan tâm người khác, tốt tính. Cuối tuần em sang nhà tôi chơi, phụ mẹ tôi làm bếp, may vá. Gia đình tôi cũng quý em, tôi rất yêu em và chẳng thể chê trách em điều gì. Kể cả việc em từng quan hệ với bạn trai cũ đối với tôi đó cũng là việc bình thường. Tôi cũng vậy, từng có những mối quan hệ say đắm và nghiêm túc trong quá khứ. Rồi cả việc em chưa sẵn sàng quan hệ, gần gũi với tôi. Điều lấn cấn là tôi vẫn thấy em thiếu một chút lửa đam mê trong tình yêu dành cho tôi.

Có những phút giây bên nhau tôi hôn em đắm đuối, em cũng đáp lại ân cần, nhưng là sự dịu dàng chứ không phải nồng nhiệt. Trong thời gian quen nhau, mỗi khi có chuyện buồn phiền lo lắng, em ít chia sẻ với tôi mà hay về quê thăm ngoại. Nhưng tôi đoán em cũng vào chùa thăm người bạn trai cũ, thỉnh thoảng về quê cùng em tôi theo em ra chùa thắp nhang cho ba mẹ em, em cũng chỉ cho tôi nơi để tro cốt anh ta. Mọi chuyện khá yên ổn đến khi chúng tôi bàn tính chuyện trăm năm, tôi về quê em cũng tốt đẹp.

Một buổi sáng sớm, em đi ra chùa thắp nhang cho người cũ, không biết tôi đi theo đứng ngay phía sau. Em lâm râm khấn tôi nghe câu được câu chăng, đại khái là: Giờ em đi lấy chồng được không anh, anh hãy cho em biết đi. Rồi em ngồi trước tro cốt người chết kể lan man là sếp ở công ty em rất ác, em làm việc ngày nào cũng áp lực, sáng nào thức dậy cũng chỉ muốn ở nhà, rằng em hết tiền mà chú ba dì tư cứ đòi mua đồ, rồi ngoại bệnh chắc chẳng còn bao lâu, rằng chân em đau cổ em nhức… Những điều đó em chưa bao giờ nói cho tôi nghe với một thái độ phụ thuộc và yếu đuối như đang ngồi trước di ảnh người đã mất.

Rồi em nói nếu đi lấy chồng sẽ không còn đến thăm anh ta thường xuyên, em còn nói như mơ hồ tiếng gió thoảng qua tai: Em rất nhớ anh (anh ta). Tôi nghe choáng váng bức bối và lặng lẽ ra về, nhưng giữ trong lòng nhiều uất ức. Cùng lúc trong công ty có người đồng nghiệp đã có chồng nhưng vẫn thích chơi với tôi đã chủ động tán tỉnh. Tôi phần ham vui, phần cũng giận em mà không nói ra được nên la cà với cô ta. Cô gái đó suốt ngày rủ tôi đi bơi, ăn uống suốt ngày. Tôi chẳng biết thế nào nhưng như mèo thấy miếng mỡ, cũng chẳng từ chối gì, lấy danh nghĩa bạn bè ngụy biện cho chuyện chơi bời. Rồi tôi bị cuốn vào những tin nhắn ỡm ờ qua lại đến nửa đêm dù thực tình chẳng nói lời yêu với cô kia.

Một hôm đi bơi tối khuya cô ta hỏi chuyện em làm gì tôi buồn, rồi bảo để cô ta mua vui cho tôi. Cô ta quấn lấy tôi, hôm đắm đuối ở ngay hồ bơi vắng người. Dễ dãi buông thả, đêm ấy tôi đã có tình một đêm dù chẳng có chút cảm giác tình yêu, chỉ là sự thỏa mãn về thể xác. Tôi thì hối không kịp với hoàn cảnh này, rất sợ mất em, mà em thì rất định kiến về chuyện ngoại tình, em nói đó là điều duy nhất không tha thứ được.

Chuyện gì đến cũng đến, do tôi tránh mặt cô kia, cô ta nhắn tin bảo nhớ tôi, nếu tôi buồn chuyện tình yêu thì hãy đến với cô ta, cô sẽ dâng hiến cho tôi như cái đêm đáng nhớ hôm nào. Tin nhắn đó rơi vào tay em, thế là chúng tôi cãi nhau long trời lở đất, năn nỉ em tha thứ không được. Bao nhiêu uất ức tôi tuôn ra như một kẻ điên khùng, kể tội em không hơn gì tôi, ngoại tình tư tưởng với người đã mất. Tôi bảo cần một người yêu nồng nhiệt, dâng hiến như cô kia chứ không phải một cái xác không hồn "đồng sàng dị mộng", tốt nhất em nên về gắn bó đời mình với con ma kìa.

Em như chết đứng dù sau đó tôi năn nỉ hết lời vẫn câm lặng. Rồi hôm sau em gọi tôi đến nhà và đón tiếp tôi với bộ dang như một yêu nữ lả lơi chưa bao giờ quyến rũ hơn thế, thì thầm tôi cần cuồng nhiệt dâng hiến thì em sẽ cho tôi cuồng nhiệt dâng hiến. Và em làm thật. Em như một con người hoàn toàn khác, như cơn bão tố cuốn phăng mọi giác quan và lý trí. Tôi điên cuồng vì em, chết đi sống lại trong cái đêm hạnh phúc ngất trời với em. Men ái tình ngây ngất tan vào nhau theo tôi đến cả ngày hôm sau, vừa tan sở là tôi chạy đi mua nhẫn cưới và lao đến nhà em hòng tiếp tục bài ca hạnh phúc thì em đã dọn đi sạch sẽ chỉ để lại lá thư: Nếu còn thương em thì đừng nói với ngoại, ngoại lo. Anh lấy lại tiền cọc thuê nhà đưa ngoại dùm em, đừng tìm em nữa.

Trong thư em tự nhận là người kỳ cục, yêu thương mong manh, lụy tình và cố chấp. Em bảo cả hai đều có lỗi, tôi có lỗi vì đã phản bội em, em có lỗi vì không yêu tôi đủ nhiều để mở lòng với tôi, nhưng trên hết tôi đã làm niềm tin và hy vọng của em tan vỡ nên tình thế là hết. Câu chuyện xảy ra là đã hơn hai năm, tôi tìm em khắp nơi nhưng vô vọng. Còn yêu em nhiều, cũng không muốn quen người khác sợ gặp lại em rồi "dở khóc dở cười". Tôi  thấy em sống giữa đời bơ vơ cô độc biết chừng nào, bạn bè đều quý mến em nhưng lại không thân thuộc vì em quá kín tiếng, yêu tôi thì dang dở.

Cách đây non tháng, em họ em gọi tôi, báo em đã về lại quê một thời gian, có con gần 2 tuổi, tính ra đúng là con tôi, tôi biết chắc như thế. Tôi gặp em trong nắng chiều nhạt nhòa mà lòng thắt lại, em ốm và yếu đuối nhiều, em nhận chân trưởng phòng hành chính cho một công ty ở quê, cuộc sống lặng lẽ đơn giản. Tôi bảo em cho tôi ở nhà em vài ngày nhưng bị từ chối. Tôi bảo đã biết đây là con tôi, em cũng cười nhẹ không chối.

Buổi sáng tôi theo em lên chùa, con cũng lẽo đẽo theo. Em lau dọn thắp nhang cho ngoại (đã mất), thắp nhang cho ba mẹ, thắp nhang cho người cũ, thằng bé cũng lẽo đẽo chào cố, chào ông bà ngoại, chào bác (người cũ của em). Cuộc sống em giờ như thế, em như sống ở cõi trên (dù hành vi bình thường) đi làm chỉ để nuôi con. Em như người tạm trú trần gian vậy. Tôi ôm em, em không phản đối, tôi hôn em như chạm môi lên một đóa hoa mong manh hờ hững đến lạ lùng.

Tối đến tôi nằm chung giường ôm em, em cũng không phản đối. Giữa đêm em run lên vì lạnh, tôi bèn kéo mạnh tay ôm em vào lòng, cảm thấy như mình đang ôm một đám mây. Em tựa vào lòng tôi gầy gò hư hao, nói khẽ như hơi thở: “Cảm giác ấm áp thật”, tôi xót xa đến rơi lệ. Tôi phải làm gì đây để kéo em về với cuộc sống, với tôi, với hỷ nộ ái ố. Em như người chán sống, chẳng thiết gì, tôi làm gì để em lại yêu tôi? Có nhiều điều tôi không hiểu sao đêm ấy em lại đến với tôi rồi bỏ tôi đi, một mình nuôi con? Giờ tôi đến bên em cũng không phản đối mà cũng không chấp nhận. Tôi phải làm gì để em là em ngày xưa, để tôi lại có vợ có con? Nhà em và nhà tôi bảo nên cắt tiền duyên cho em rồi đưa em đi thật xa? Có nên không? Mong mọi người góp ý giúp.

Thìn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

| Blogger Templates
Scroll To Top